Nhưng y đã ra lệnh, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy hành lễ rồi rời đi.
Phúc quản sự cũng lui xuống.
Trong phòng chẳng còn ai.
Úc Tranh híp đôi mắt đen láy rồi uống cạn số rượu còn lại trong ly.
Dòng rượu mát lạnh chảy vào dạ dày, từ từ dâng lên một cảm giác nóng như lửa đốt.
Cánh cửa gỗ khắc hoa văn được mở ra vang tiếng “két”.
Một cô gái mặc váy xuân mỏng nhẹ nhàng bước vào phòng, tiến lại gần giường tre.
Nàng tháo giày, quỳ bên giường tre, tự nhiên nhặt chiếc khăn tắm mà thị nữ bỏ lại để lau người cho y.
Y liếc nhìn nàng một cái, gương mặt xinh đẹp của về Ngọc Loan hiện rõ trong đôi mắt đen láy của y.
Tháng trước, để tiếp cận y mà Ngọc Loan đã cố ý làm mất con mèo của y.
Con mèo đó tên là Li Nô.
"Lục lạc đâu rồi?"
Y ngả ngớn nắm lấy mắt cá chân trắng tinh của nàng, làm nàng như mất hết sức lực, ngã quỵ trên đùi y.
Ngọc Loan do dự, nàng lấy chiếc túi vải màu xanh ra khỏi đai lưng rồi đưa cho y.
Lục lạc đã được nàng tháo xuống và cất bên trong đó.
Đây vốn dĩ là món quà y chuẩn bị cho con mèo nhưng sau khi mèo mất, thứ còn lại chỉ là một cặp chuông bạc.
Y nắm lấy mắt cá chân nàng, cẩn thận đeo lại cho nàng, sợi dây đỏ mảnh khảnh quấn quanh cổ chân tinh tế, hai chiếc chuông bạc bị y khẽ lắc một cái mà phát ra âm thanh trong trẻo.
"Không thích sao?"
Nàng ngước mắt nhìn y một cái, lông mi khẽ run rẩy vài lần, rồi nàng cúi đầu, tựa hồ sinh ra chút ngượng ngùng: "Thích...!thích ạ."
Người phụ nữ trước mắt ban ngày hống hách ngang ngược, nay lại giống như một con mèo con yếu ớt, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt người đàn ông mà hầu hạ y một cách hèn mọn.
Úc Tranh hờ hững nâng đôi chân ngọc mềm mại của nàng lên rồi hôn nhẹ lên nó, sự khinh miệt trong đáy mắt càng thêm sâu.
Y bảo nàng: "Vậy hôm nay tự mình làm đi."
Y ngả người ra sau.
Ngọc Loan cụp mắt nhìn cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo của y.
Nàng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo thì đôi gò má đỏ ửng, hơi thở bắt đầu nóng lên.
Nàng cắn chặt răng, nhưng vẫn cụp mi rủ mắt, ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng."
(3k chữ màu vàng…)
Sau lúc ái ân, Úc Tranh đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt đen láy của y toát lên một tia lạnh lẽo, nhìn về phía khuôn mặt của người phụ nữ trong lòng.
Tóc tai Ngọc Loan tán loạn, Thái Dương ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng nàng đã chìm vào giấc mộng, nhưng miệng nàng vẫn liên tục nói mớ.
Nàng lẩm bẩm mãi hai chữ "chìa khóa."
Úc Tranh nghĩ thầm, lại là chìa khóa.